Suy nghĩ về cuộc đời
Sài gòn, 25/10/2013: Thắm
thoát đã sáu mươi mùa lá rung, cuộc đời tựa như bóng câu qua cửa sổ. Một buổi sáng
sớm nghe câu thánh vịnh:
”Kiếp
phù sinh tháng ngày vắn vỏi,
tươi thắm như cỏ
nội hoa đồng,
một cơn gió thỏang là xong,
chốn xưa mình ở cũng
không biết mình”
(Tv
103,15-16).
Nhìn lại đời mình đã xanh rêu, khi
bước chân ta về đêm đêm nhìn thành phố…Ngày này nối tiếp ngày
khác, trôi qua với một tốc độ tăng dần mãi, dường như theo nhịp tiến của chúng
ta tới tuổi già. Những ngày của ta trôi qua trên trái đất này giống như một kiếp
hoa. Thời giờ cứ đi, đi mãi không ngừng ngày này sang ngày khác không dừng lại,
không tiếc xót mà cũng chẳng buồn đau, không ngó ngàng tới ai. Nó lạnh lùng
trôi qua và đi trước những con mắt còn tiếc xót, muốn níu thời gian lại.
Truyện của những ngày qua
Vừa qua nghe
tin người Mẹ của bạn vừa rời khỏi kiếp nhân sinh, đi viếng …rồi lại tin người bạn
từ hải ngoại về xin lễ giỗ cho Mẹ, mời bạn bè đến dự lễ cầu nguyện….và lại đến
dự tiệc cưới và mừng cho con gái một người bạn lập gia đình, trong câu chuyện
hàn huyên mọi người lại kể những câu chuyện bè bạn năm xưa, xa xôi ngày tháng ….thằng
này phải nằm bệnh viện, thằng kia phải
chăm sóc vợ con, thằng kia không còn nhìn thấy cuộc đời, thằng kia khổ lắm…., Lại
xem một chương trình ca múa nhạc nọ nói về thời gian, lại càng thấm thía về cuộc
đời. Đã lâu và bọn đàn ông chúng mình chắc cũng ít đi thăm quý phụ nữ sinh nở,
nhưng hàng ngày vẫn đón nhận tin vui từ nhiều nguồn: từ facebook,….hay từ con từ
cháu; Ông nội hay ông ngoại … là cuộc đời mình đã trải qua bốn chữ: sinh, lão,
bệnh, tử. Đón nhận hay chưa đón nhận, mình đều phải chấp nhận:
Thời
gian rót từng giọt buồn tê tái
Sự
sống đi như hương bỏ hoa chiều.
Nhưng thôi
đã là kiếp người ta đã trải qua phải có hỉ, nộ, ái, ố chuyện vui buồn cho có
chị có em. Người
ta dành đủ thì giờ để lo mọi việc, lo cho tương lai một cách cặn kẽ, nhưng đối
với việc của Thượng đế và số phận đời của mình thì người ta lại bảo là không có
thì giờ. Hoặc người ta cho rằng thì giờ còn dài, việc đời đời chưa cần, để bao
giờ cho đến bao giờ …… hãy hay, bây giờ phải dùng thì giờ vào
những việc cụ thể cần hơn.
Suy nghĩ về cuộc đời
nhân ngày sinh của một “thằng” sáu mươi năm trước bước vào cửa “sinh” để rồi trở
thành “lão” (nhưng vẫn chưa được gọi là
ông vì chưa khao lão) và “bệnh” đau liên miên…, chưa đi vào "cửa số 4" như lời thằng bạn kể cho mình nghe khi vào tòa đại sứ Mỹ phỏng vấn để đi du lịch, ai vào cửa này cũng đều đễ dàng nhận cái chìa khóa OK- có visa ngay để vào thiên đàng nước Mỹ, nhưng đâu phải ai cũng được chọn để vào cửa này đâu? xin kể lại cho chúng ta nghe những câu sau đây trong bài thơ “Sách Sự Sống” :
Tôi qùi cầu nguyện, nhưng chẳng lâu
được; tôi có nhiều việc phải làm. Tôi phải cấp tốc đi làm vì hóa đơn đòi tiền
chồng chất.
Vì vậy, tôi qùi gối, đọc vội một kinh
và nhảy đứng dậy. Việc bổn phận Kitô hữu của tôi đã làm xong và tâm hồn tôi
thanh thản, bình an.
Suốt ngày tôi không có thì giờ để buông
một lời chào hỏi vui vẻ hoặc nói về Chúa Kitô cho bạn bè vì sợ họ cười nhạo
tôi.
Tôi luôn miệng la lớn : Không có thì
giờ, không có thì giờ, nhiều chuyện phải làm quá ! Không có thì giờ để lo cho
phần rỗi linh hồn, nhưng cuối cùng giờ chết đã đến.
Tôi trình diện trước mặt Đức Chúa; tôi
đứng với đôi mắt cúi xuống, vì Đức Chúa đang cầm trong tay một quyển sách, sách
sự sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét